Nơi khu vườn anh nhà
văn nọ có một cây si rất rậm rạp, xanh lá quanh năm. Từ phòng viết của
mình, qua một tấm cửa kính, anh có thể nhìn thấy cây si ấy.
Thói quen của anh là thức sớm mỗi
ngày để viết, và anh vô cùng ngạc nhiên khi có một dạo, ngày nào, cũng
có một con chim tới đâm cửa vào phòng anh. Nhiều ngày liên tục, sáng nào
cũng vậy, anh cũng đã có ý nghĩ giống như tôi: Phải chăng con chim đó
bị mù? Hay bị một chứng bệnh nào đó?
Sự lý giải không được thỏa mãn,
lại nhiều ngày tiếp tục trôi qua. Cho tới một hôm, anh quyết định bước
ra khỏi cửa phòng mình, đứng về phía con chim, đối diện với tấm kính để
nhìn vào căn phòng.
Anh không thể tin nổi vào mắt
mình. Trước mắt anh là một cảnh tượng quá đẹp đẽ: Một cây si lung linh
xanh thẫm in hình trên tấm kính, như thể ở một nơi nào đó thật xa, trong
một không gian rộng hơn, sâu hơn.
Và anh biết, con chim nhỏ bé kia
đã "chán" cây si quen thuộc mỗi ngày của mình khi nó bất ngờ phát hiện
ra một "cây si" khác. Nó đã đâm đầu vào đó để mong tìm tới một nơi đẹp
đẽ hơn, lung linh hơn...
Đôi khi, không đứng ở vị trí người
khác, nên chúng ta đã không hiểu được họ. Và đôi khi, chúng ta không
biết những gì chúng ta đang có mới là điều quan trọng, là hạnh phúc thực
sự của chúng ta, mà chúng ta cứ đeo đuổi những chuyện mãi đâu đâu.
Nhưng biết đâu, chỉ trong sự ảo
tưởng, chúng ta mới có được hạnh phúc, bởi vì hiện thực nhiều khi không
như mong muốn, khiến chúng ta bắt buộc phải chạy trốn nó.