CUỘC SỐNG THƯỜNG NGÀY CỦA ĐỖ NHẬT NAM

Đỗ Nhật Nam được nhiều thính giả biết đến là một dịch giả nhỏ tuổi, nhà hùng biện tài năng, cậu bé nói tiếng Anh như gió... Hiện Nhật Nam đang theo học tại trường Saint Paul, bang Texas, Mỹ sau khi giành được học bổng từ trường.
Sống xa gia đình, xa bố mẹ nhưng Nhật Nam thường xuyên gọi điện cũng như chia sẻ mọi việc cùng bố mẹ. Mới đây mẹ Phan Hồ Điệp đã xúc động chia sẻ câu chuyện của hai mẹ con khi tròn nửa năm Nhật Nam xa gia đình. Câu chuyện giản dị cũng như tâm sự động viên mẹ chân thành của Nhật Nam khiến nhiều người cảm động.
Em ơi, em đi học xa mẹ tròn nửa năm rồi, hôm nay mẹ hỏi em, em trả lời thật nhé: "Em có thấy buồn không?". Vừa thấy em ở đầu màn hình, mẹ hỏi ngay. Đáp lại mẹ, em cười như nắng và mạnh mẽ nói: "Không mẹ ơi, em không buồn chút nào đâu". Chừng như sợ mẹ không tin, em hùng hồn nêu dẫn chứng:

- Buồn sao được mẹ khi ngày nào em cũng nhìn thấy mẹ qua màn hình. Mà mẹ ơi, nhìn qua màn hình thấy mẹ… xinh lắm í. Rồi em chỉ cần nhìn mẹ thôi chứ không bị mẹ véo vào đùi, không bị mẹ dựa vào vai, không bị mẹ nằm gối đầu lên bụng, không bị mẹ bất thình lình ôm choàng vào lòng. Cho nên em dễ chịu lắm mẹ à.

- Buồn sao được khi đi học về, em chỉ vào nhà cất ba lô chứ không phải đi tìm mẹ. Mẹ chuyên môn nấp ở sau cây cột điện đầu ngõ, em cứ xuống xe là bắt đầu màn chơi trốn tìm bất đắc dĩ. Có hôm em thấy mẹ thừa rồi nhưng cứ giả vờ đi thẳng. Thế là mẹ lại hốt hoảng chạy theo gọi: "Nam ơi, mẹ đây này." Rất là mệt với mấy trò vớ vỉn trẻ con của mẹ.

- Buồn sao được khi em được cô chú chủ nhà nấu cho bao nhiêu là món ăn. Toàn các món ăn em thích. Mà quan trọng nhất là em không bị nhắc nhở ăn ít đồ ngọt thôi, rồi trong bữa ăn liên tục bị gắp rau vào bát ăn. Em ăn thoải mái nhé.

- Buồn sao được khi em có cả một buổi tối chỉ để làm việc em thích như đọc sách, như tập trung làm dự án, có thể thức khuya. Trong khi em làm, em không bị ai nhắc nhở đi ngủ sớm, rồi nhắc ngồi thẳng lưng lên, rồi nhắc mặc áo vào cho khỏi lạnh. Thật là tự do vô cùng.
Buồn sao được khi em được đi chơi rất nhiều nơi, đến nhiều vùng đất mới. Cảm giác một mình cầm cuốn hộ chiếu, bước lên máy bay rất chi là tuyệt mẹ nhé. Đi đến các nơi em không phải bị dừng lại để chụp ảnh cho mẹ, không có phải trả lời mẹ xem nên mua gì để làm quà tặng cho những người ở nhà, không phải cầm ô, bê đồ và mang vác những thứ túi tắm lỉnh kỉnh mà chẳng hiểu là để đựng gì.
- Buồn sao được khi em không phải làm “chuyên gia thẩm mỹ” bất đắc dĩ, không cần tư vấn xem mẹ mặc thế này có hợp không, có đẹp không. Rồi không phải lang thang đi hết hàng này đến hàng khác ngồi đợi mẹ thử váy, thử áo.
- Buồn sao được khi em không phải làm “chuyên gia ẩm thực” để thử các món ăn mới của mẹ. Những món ăn do mẹ tìm công thức trên mạng và tập nấu nướng. Và như thế em đỡ lo thon thót rằng cái bụng của mình sẽ biểu tình.
Vậy đó, có nhiều lý do em không buồn. Em không buồn tẹo nào đâu mẹ. Mà nhưng, mẹ ơi, mẹ chờ em chút nhé. Mẹ biết, chỉ là em ra ngoài để… lau nước mắt thôi mà. Nhưng khi trở vào, em vẫn nhoẻn cười với đôi mắt đỏ hoe và nói: "Em không buồn đâu mẹ nhé!
Một sự gắn kết rất đẹp đẽ đúng không nào. Khi chúng ta thực sự hướng về nhau thì khoảng cách chẳng bao giờ là lí do cả. Cái xấu thì mới dễ lẩn khuất, chứ yêu thương và sự quan tâm thì cảm nhận được dễ dàng lắm.
Previous
Next Post »