TỪ NHỮNG ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT

Ngày ấy. Tôi mới ra Hà Nội lần đầu tiên, cuộc sống nơi đô thành khiến tôi thấy choáng ngợp. Có quá nhiều thứ mới mẻ, cuộc sống với những điều mà tôi chưa từng mơ tới. Tôi đã yêu một người con gái nhưng rồi tình yêu đó chỉ là của riêng tôi tự nghĩ ra mà thôi. Tôi đã từng nghĩ rằng mình thật sự chẳng còn một điều gì nữa.
Em thuộc thế hệ 9x. Cái thế hệ của một thời đại mới, cái thời đại mà người như tôi không thể nào hiểu và theo kịp được sự thay đổi. Em không giống bất kì ai thuộc cái thời đại đó cả. Em luôn luôn mặc rất bình thường và giản dị, không hở hang, không mầu mè. Em rất thích mầu trắng, em luôn mặc áo trắng học sinh mà em thích. Và không biết từ bao giờ tôi cũng thích mầu áo trắng đó đến kì lạ. Đôi khi nhìn thấy một cô bé nào đó mặc áo trắng đồng phục đi qua thì tôi lại nhớ tới em. Em là người rất bình thường nhưng tôi biết rằng tôi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Tôi yêu em cũng vì sự bình thường đó.
Trước kia tôi thường hay than trách số phận bất công nhưng từ khi gặp được em trong cuộc đời này thì tôi đã luôn luôn tự nhủ với bản thân rằng mình là người may mắn nhất trên đời khi được gặp em, yêu thương em. Với tôi như thế đã là quá đủ rồi. Tôi cũng không biết sau này thế nào, và không biết tôi có thể yêu thương thêm một ai nữa không nhưng thật sự tôi đã không còn nuối tiếc một điều gì nữa. Cuộc sống này đã không bất công với tôi khi cho tôi được bên em dù không thật nhiều.
Tôi đã không còn như xưa nữa. Con người đó đã không còn trên đời này. Tôi đã trở nên chai cứng và không biết yêu thương một ai nữa. Tôi như một mũi tên chỉ biết hướng về phía trước, phía mà tôi đã chọn. Năm tháng qua đi tôi cũng không còn nhớ rõ khuôn mặt của em, nhưng nụ cười đó vẫn in sâu trong trái tim tôi. Tôi sẽ phải quên em. Em cũng sẽ không còn nhớ tôi là ai. Những yêu thương dại khờ đó sẽ nhạt phai theo năm tháng và rồi một ngày nào đó sẽ chỉ còn là ký ức. Tôi cũng đã ra đi để rồi quên đi chính bản thân mình là ai. Niềm hạnh phúc mà tôi có thể mang đến cho em chỉ là một niềm hạnh phúc dở dang! Nhưng em à con đường phía trước của em vẫn còn dài và mong cho em sẽ gặp được niềm vui, niềm hạnh phúc trọn vẹn hơn những gì mà anh có thể. Tôi biết một người con gái có ý chí sống mạnh mẽ như em sẽ luôn hạnh phúc!
Tạm biệt em. Tạm biệt những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Ở nơi ấy một miền ký ức xa xăm mong rằng em sẽ tìm thấy hạnh phúc thực sự của mình. Cám Ơn Em! Cám ơn cuộc sống này đã mang đến bên tôi một người phụ nữ tuyệt vời.
Cuộc sống này đã không bất công với tôi. Em đã đến bên một kẻ không ra gì như tôi và cho tôi biết cuộc sống này đâu đó vẫn còn có niềm vui, niềm hạnh phúc dù thật nhỏ nhoi và bình dị. Và thật kì lạ từ những điều nhỏ nhoi bình dị đó đã mang đến biết bao điều to lớn, vĩ đại.
Previous
Next Post »